Khương Minh Nguyệt chớp chớp mắt, thấy Tạ Uyên vẫn còn ở đó, nàng biết không phải mình bị ảo giác, cũng không phải là đang nằm mơ, nàng vội vàng ngồi dậy, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
“Xin lỗi, ta lại ngủ thiếp đi.”
Nàng vừa mới thức dậy, giọng nói nhẹ nhàng thường ngày có chút khàn khàn, Tạ Uyên rót một chén trà đưa cho nàng nói: “Không sao đâu!”
“Cảm ơn!”
Khương Minh Nguyệt cầm lấy chén trà, thấy trên người mình còn đắp một cái chăn mỏng, lấy xuống gấp gọn đặt lên hai đầu gối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây