Khương Minh Nguyệt rất tự mình hiểu lấy mình trở lại cửa thôn, đã thấy mấy người tộc trưởng nãi nãi đã lên nồi to, Dư Hạnh đi theo phía sau các nàng hỗ trợ, đồng thời một câu một nãi nãi, gọi mấy người miệng đều không khép được, rối rít móc sơn quả ra cho Dư Hạnh ăn.
Khương Minh Nguyệt thấy cô bé và mọi người ở chung rất hòa hợp, thu hồi tầm mắt, đi đến dưới tàng cây ôm Bồ Đào lên.
“Phụ thân, các tộc nhân đều đang thu lúa, Bồ Đào muốn nhìn xem hay không?”
Bồ Đào mở to mắt tròn xoe, nhìn về phía ruộng lúa mạch ‘ a ’ một tiếng.
“Đã biết, nương sẽ dẫn con đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây