“Rất láu lỉnh, hai người cũng không khóc, cho Bồ Đào uống sữa bò, Bồ Đào cũng uống, chỉ là thỉnh thoảng nhìn bốn phía một vòng, rồi mới gọi vài tiếng, vú em nói bọn họ như đang tìm chúng ta tự đắc.”
Khương Minh Nguyệt ngừng một chút nói: “Ngủ trưa tỉnh lại, hai người không muốn vào trong phòng, một mực làm ầm ĩ, vú em ôm bọn họ ra bên ngoài, lúc này bọn họ mới yên ổn, chỉ thỉnh thoảng ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn ra bên ngoài.”
Nàng tiến đến bên người Tạ Uyên nhỏ giọng nói: “Điền thị nói nàng ta chưa từng gặp hài tử thông minh như Bồ Đào, Đoàn Tử như thế. Bọn họ đây là thông minh như chàng.”
Tạ Uyên nghe vậy nở nụ cười.
“Nàng cũng rất thông minh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây