Có cho nàng, cũng có cho Tạ Uyên, thậm chí còn cho cả Bồ Đào và Đoàn Tử, quần áo cho hai người, còn bảo họ nếu rảnh rỗi thì thường xuyên tới chơi.
Lúc Tạ Uyên và Khương Minh Nguyệt trở lại Kinh Thành, thì trời đã tối đen, cũng giống như lần trước, bọn họ ăn cơm tối xong mới trở về.
Ngày hôm sau, ở bến tàu huyện Uyển Bình, tuy bầu trời vẫn còn xám xịt nhưng nơi đây đã rất náo nhiệt, hai mẹ con Triệu Thị mẹ đứng ở trong đám người, nhìn trượng phu leo lên thuyền, nhìn quan thuyền càng lúc càng rời xa, cho đến khi hoàn toàn không thấy được, lúc này mẹ con hai người mới quay về.
“Nương, người đừng khổ sở, con trai sẽ chăm sóc cho nương, con trai đã trưởng thành rồi, khoảng thời gian này không có cha ở đây, con trai sẽ chăm sóc tốt cho nương.”
Triệu Thị nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, hốc mắt ửng đỏ ôm con trai vào trong ngực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây