“Con cứ yên tâm, từ nay về sau ta và cha mấy đứa sẽ im lặng mà sống, tuyệt không gây chuyện.” Súng bắn đầu chim, sau khi Trương Trọng Nhạc trở lại phủ Nguyên Giang chắc chắn sẽ có hành đồng, Thẩm Băng Tâm vẫn biết thời gian này nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn.
Bà đi tới trước mặt con trai, sửa lại tóc cho cậu rồi dịu dàng nói: “Phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, giúp ta và cha của con chăm sóc tốt cho Minh Nguyệt và hai đứa nhỏ, tuy việc học hành quan trọng, nhưng thường ngày cũng đừng để mệt mỏi quá.”
Khương Minh Hoằng “Vâng” một tiếng.
“Mẫu thâu, không cần lo lắng cho con đâu, sư phụ và sư nương rất tốt với con...”
Bên cạnh Trần Quyên ôm mẫu thân, muội muội và đệ đệ nước mắt chảy ròng, lần này chia ra không biết lần sau gặp lại là khi nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây