Giờ Mùi, Tống Minh nhìn bàn cờ trước mặt thật lâu không nói nên lời, ông ta nhướng mày, liếc mắt nhìn Tạ Uyên đứng ở bên cạnh đang cúi đầu, , hai quân cờ, ông ta chỉ thua hai quân cờ, thật sự không cam lòng! Tuy nhiên Tống Minh tự nhận mình là một người chấp nhận được việc thua.
“Thưởng!”
Tạ Uyên lập tức cung kính quỳ xuống.
“Thần tạ chủ long ân.”
Một lúc sau, Tống Minh nhìn người đàn ông bưng bánh ngọt rời đi, khóe miệng nhếch lên, ngày mai đến đây, ông ta không tin mình không thể thắng được Tạ Uyên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây