Ánh sáng màu vàng xuyên qua sương mù buổi sáng và rải xuống, như thể toàn bộ Thượng Thanh Quan được bao phủ bởi một lớp màu sắc đặc biệt đẹp mắt.
Trong rừng núi xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo vui vẻ, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài con chim bay qua trên đầu.
Khương Minh Nguyệt nhìn cảnh đẹp trước mắt, không khỏi hít một hơi thật sâu, không khí rất trong lành, xen lẫn mùi thơm của cỏ và đất, khiến người ta cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Tạ Uyên cũng không ôm bọn trẻ xuống, hắn kéo rèm xe lại, phân phó Chu Bân đánh xe ngựa tới một nơi khuất gió, nhìn thấy thê tử và nhạc mẫu đã tụ tập chung với nhau thì nhẹ nhàng nói: “Đói bụng không? Chúng ta ăn sáng xong rồi đi lên đó nhé?”
Hai mẹ con Khương Minh Nguyệt nhìn nhau một cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây