“Ồ!” Khương Minh Nguyệt lập tức bình tĩnh lại, những quả anh đào này thật sự rất ngon!
Tạ Uyên uống sữa trâu, ánh mắt thẳng tắp rơi vào người thiếu nữ, nàng thực sự rất hiểu chuyện, lại rất đơn giản, cứ như vậy tin tưởng hắn, không biết nàng có như vậy với người khác không, không hề có chút cảnh giác nào.
Khương Minh Nguyệt ăn đã cơn thèm, nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay, kêu lên một tiếng: “Tạ đại ca!”
Tạ Uyên cầm chén trúc trong tay, đưa đôi mắt lạnh lùng rất nghiêm túc nhìn nàng, hỏi: “Có phải có lời gì muốn nói không?”
Khương Minh Nguyệt mím môi, giờ khắc này nàng dường như có thể nghe được tiếng trái tim mình đập như trống, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây