Phụ nữ đều là động vật cảm tính, khi được mấy vị phụ nhân hâm mộ, ghen tị nhìn chằm chằm, lòng hư vinh của Khương Minh Nguyệt được thỏa mãn cực kỳ, biết chỉ trong một thời gian ngắn mà Tạ Uyên đã trở thành tâm phúc trước mặt Thánh thượng, trong lòng nàng như đang thôi thúc khiến nàng cật kiền mạt tịnh với hắn.
Một lúc sau, Khương Minh Nguyệt cảm giác được người đàn ông đã thở bình thường lại thì mới buông hắn ra, đứng xuống đất, sửa lại quần áo đã hơi xốc xếch một chút, nói: “Ta đi kêu Bình Quả bày cơm.”
Tạ Uyên giữ thê tử lại, đứng dậy ở bên tai nàng nói nhỏ một câu.
Khương Minh Nguyệt mặc dù có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu.
Đôi mắt thâm sâu của Tạ Uyên đột nhiên trở nên nóng bỏng, thậm chí hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề hơn một chút, hắn kiềm nén sự thôi thúc trong lòng và buông tay thê tử ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây