Khương Minh Nguyệt biết cách ẵm đứa nhỏ, dù sao khi đệ đệ còn bé, nàng cũng thường xuyên bồng qua, nàng tiếp nhận khuê nữ, xốc lên y phục ôn nhu nói: “Cục cưng bú sữa nào.”
Sau đó đối với mẫu thân nói: “Cục cưng nhẹ quá à! Con cũng không dám dùng quá sức ôm bé.”
“Con mang là song thai, dù là huynh đệ hay tỷ muội gì so với mang một đứa tất nhiên sẽ nhẹ cân hơn một chút, nhưng mà bọn nó đều nặng bốn cân, cũng là không tính quá nhẹ.”
Thời điểm hai người đang nói chuyện, miệng của cục cưng nhỏ khẽ động cố gắng hút sữa, Khương Minh Nguyệt nhìn nữ nhi mặt đều nghẹn đỏ lên, mà sữa vẫn chưa có nên đưa tay bóp ra.
Mẹ con hai người cùng nhau cố gắng, một hồi sau, tiểu gia hỏa rốt cục cũng có sữa để bú, Khương Minh Nguyệt nhìn lông mày nhíu chặt của con bé chậm rãi giãn ra, nắm tay nhỏ cũng buông lỏng xuống, chỉ cảm thấy hiếm lạ cực kỳ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây