Hắn nhắc đến chuyện này, Loan Diệc liền tức giận nói: “Sáng sớm vẫn còn đau, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rồi.”
Hắn ta cầm lấy cái bánh, mở ra nói: “Xem ra ngươi vẫn còn có chút lương tâm.”
Nhìn thấy là bánh đậu đỏ, Loan Diệc hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tạ Uyên, bất mãn hỏi: “Bánh ngọt phù dung của ta đâu?”
Tạ Uyên chỉ chỉ bầu trời bên ngoài.
“Trời mưa nên ta không đi được! Bánh đậu đỏ cũng ngon lắm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây