Nàng hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Có cần ta giúp một tay không?”
Thạch Lựu vội vàng xua tay.
“Không cần đâu, nô tỳ tự mình làm là được rồi, đa tạ cô nương.”
Nhìn nàng ấy mang theo vẻ mặt vui mừng đi ra ngoài, Khương Minh Nguyệt lại thở dài cảm thán, tiểu nha hoàn này của nhà nàng giống như một con ong mật cần cù, nàng thật sự đã kiệm được một món lời.
Giờ Tỵ ba khắc, bên ngoài đột nhiên nổi sấm sét rền vang, sau đó bầu trời u ám suốt buổi sáng cuối cùng cũng bắt đầu đổ mưa ào ào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây