“Thật giống, quả thật như là một khuôn mẫu ấn ra, không nghĩ tới Minh nha đầu ngươi còn có tay nghề này.” Lại lão hán nhìn tranh chân dung của mình nói một câu vừa lòng.
Lại An nhìn thoáng qua bức họa trong tay phụ mẫu, trong mắt nhanh hiện lên một tia kinh ngạc, quả thật có thể dùng sinh động như thật tới hình dung, trách không được phụ mẫu thích như vậy.
“Lại nãi nãi, gia gia thích là được.”
Đưa lễ vật ra đi, hơn nữa sắc trời đã đen, hai người vẫn không ở lại, Tạ Uyên đỡ thê tử rời khỏi bến tàu.
Lại An thấy hai người rời đi, đứng lên: “Phụ mẫu, ngày khác ta lại trở về thăm các ngài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây