“Lần đó khiến ta sợ hãi.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, kéo dài giọng, đuôi hơi nâng cao lên, dễ nghe khiến Tạ Uyên mềm lòng rối tinh rối mù.
Tạ Uyên ôm chặt nhân nhi trong lòng.
“Rất xin lỗi, lúc ấy ta hơi khống chế không được.”
Hắn dừng một chút vùi mặt vào cổ nàng giọng hơi khàn khàn nói: “Lúc ấy ta rất sợ.”
“Sợ cái gì?” Khương Minh Nguyệt khó hiểu hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây