Trong chốc lát sau, Khương Minh Nguyệt thấy hai mắt Tạ Uyên ửng đỏ đi ra, đứng dậy đi lên đón.
“Nói xong với phụ mẫu rồi?”
Tạ Uyên ‘ ừ ’ một tiếng, ôm tức phụ vào trong ngực, giọng khàn khàn nói: “Vừa rồi khi dạo phố ta thấy được tỷ tỷ.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Tỷ tỷ ra, vì sao nàng ấy không tới chỗ chúng ta?”
“Sợ là thời gian hữu hạn, từ khi vào cung, tỷ tỷ đã thân bất do kỷ, năm đó nếu không phải có tỷ tỷ bảo vệ, nếu không phải tỷ tỷ giúp đỡ, ta không đi đến hôm nay.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây