Tống Minh ngồi ở bên trên cảm thấy chán nản, bước xuống đi tới bên cạnh Tạ Uyên.
Thẩm các lão, Khương thượng thư và mấy người khác, ngay cả tầm mắt của một đám cống sĩ đều theo thánh thượng đang di chuyển, rơi xuống trên người Tạ Uyên, trong lúc nhất thời các cống sĩ cảm thấy rất hâm mộ, ghen tị, đồng thời trong lòng cũng có một loại cảm giác khẩn trương, dù sao Tạ Uyên đã bắt đầu động bút, mà bọn họ còn chưa có suy nghĩ gì.
Hạn hán đã xảy ra, chuyện đầu tiên cần làm không phải đem trách nhiệm đồ lên người quan viên các nơi, trị tội bọn họ, như vậy là sai.
Mấy quan này đều là Thánh thượng cùng mấy vị trọng thần trong triều bổ nhiệm, đã bổ nhiệm bọn họ đến nơi đó, vậy chứng tỏ mấy quan viên này đều có điểm xứng đáng, cho dù có sai, cũng không đến tội chết.
Sau đó Tạ Uyên tiếp tục nói ra quan điểm của bản thân, cứu dân trước rồi cứu quan, hạn hán đã xảy ra, nếu như quan cũng sống không nổi, thì làm sao cứu dân?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây