Cuối cùng vì để tiện nhìn ngóng phía xa, Bình Quả rất dứt khoát mà mở cửa lớn.
Khương Minh Nguyệt ngồi trong nhà một lúc chỉ cảm thấy không thoải mái, lúc nàng đứng dậy tản bộ ở cửa, thấy mấy người Bình Quả còn mong ngóng, căng thẳng hơn nàng, nàng ngược lại bình tĩnh hơn, còn rất ôn hòa mà an ủi mọi người một câu.
“Đã là giờ Thìn rồi, danh sách trên bảng vàng chắc cũng đã dán lên, đều ngồi xuống uống ly trà đi, phỏng chừng Trần Vinh bọn họ rất nhanh cũng sắp về đến rồi.”
Lời nàng vừa dứt, đã thấy Trần Vinh chạy vào đây, hưng phấn mà không thất lễ, trực tiếp sảng khoái mà nói: “Gia là Hội nguyên!”
Bốn chữ này còn hơn cả một lời kể giông dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây