“Trở về dùng số vải này may cho mình hai bộ y phục.”
Thạch Lựu nghe vậy, ôm chặt tấm vải trong tay, vừa mừng vừa sợ hỏi lại: “Số vải này là cho nô tỳ sao?”
Khương Minh Nguyệt “Ừ” một tiếng, nói: “Ta đã mua người về, sau này chúng ta chính là người một nhà. Nhà ta cũng không phải cao môn đại hộ gì, nhân khẩu không đông, không có nhiều việc, cũng không có nhiều quy củ. Ta không phải người cay nghiệt, sau này chỉ cần ngươi làm tốt chuyện ta giao, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Vâng! Ta... nô tỳ nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.” Thạch Lựu vội vàng cam đoan.
Sau đó Khương Minh Nguyệt cẩn thận nói chuyện với Thạch Lựu về tình hình trong nhà và những việc nàng ấy cần làm trong ngày thường, rồi đi đến ngõ Táo Lâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây