Thẩm Kiều Nương nắm chặt tay Khương Minh Nguyệt, khàn giọng nói: “Ta biết, ta biết, là ta có lỗi với tỷ tỷ.”
“Tiểu di, giữa tỷ muội ruột thịt làm gì có lỗi hay không có lỗi. A nương chỉ mong tiểu di được bình an, hạnh phúc.” Khương Minh Nguyệt nhìn Thẩm Kiều Nương bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói.
Câu nói này khiến hốc mắt của Thẩm Kiều Nương lập tức đỏ lên, bà ấy vội vàng quay đầu đi, lau nước mắt trên khóe mắt, trước mặt hai đứa cháu, bà không muốn bản thân mất bình tĩnh khiến chúng lo lắng.
Ba người trò chuyện rất nhiều, nhưng lần này Khương Minh Nguyệt không đề cập đến những chuyện trước đó, chủ đề đều xoay quanh Trần Quyên và Trần Diên, bầu không khí dần trở nên vui vẻ hơn trước.
Một canh giờ sau, bên ngoài tửu lầu, Khương Minh Hoằng thấy Thẩm Kiều Nương đi xa, liền đỡ tỷ tỷ lên xe ngựa, “Tỷ, Tiểu Vũ thúc…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây