Thẩm Mặc gật đầu nhìn Tống Uyển: “Sau khi Tử Kính thi đỗ thì đưa nó đến Nguyên Giang phủ một chuyến nhé?”
Tống Uyển cười nhẹ: “Chẳng trách từ đầu đến giờ chàng không muốn ta nói chuyện này với Hoàng huynh, thì ra là vì có chủ ý này.”
Bà ấy dừng một chút, sau đó nói với giọng chua chát: “Chàng đúng là quan tâm Tử Kính thật. Nếu không phải đã biết hai người không có quan hệ quyết thống nào, ta cũng nghi ngờ liệu nó có phải là con mà chàng với nữ nhân khác sinh ra hay không.”
“Nếu nó thực sự là nhi tử của ta thì ngay từ đầu ta đã ghi nó vào gia phả rồi. Tuy nó không phải nhi tử ruột thịt của ta, nhưng cũng chẳng khác là bao. Trong số các đệ tử, nó là đứa duy nhất phải chịu cực khổ, ta đương nhiên phải tính toán cho nó nhiều hơn một chút.”
“Tử Kính quả là một người rất tài năng, nhưng chàng có chắc nó có thể giải quyết được mọi việc ở đây không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây