Buổi chiều Khương Minh Nguyệt nằm nghỉ trong phòng do tam thẩm sắp xếp, còn Tạ Uyên mang theo chiếc mũ rơm đi cùng lão trưởng tộc đi ra cánh đồng rồi.
Trong thôn mặc dù không có băng đá nhưng Khương Minh Nguyệt lại cảm thấy còn mát mẻ hơn so với trong huyện, vốn là nàng chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thế nhưng không ngờ cuối cùng lại ngủ mất.
Vào giờ thân, Khương Minh Nguyệt ngơ ngác mở mắt ra, là bởi vì giọng nói của Tạ Uyên đã lập tức truyền đến tai nàng.
“Dậy đi!”
Khương Minh Nguyệt đi theo tiếng động, nhìn thấy nam nhân đang ngồi bên giường và đang quạt cho mình, cho nên khó trách lại mát như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây