Nhận ra mình càng lúc càng quá phận, Tạ Uyên chậm rãi thở ra một hơi thở nóng rực, đầu óc tỉnh táo lại, bình tĩnh lại cảm xúc, lúc mở miệng thì giọng nói đã trở lại bình thường.
“Ngươi rất để ý đến cái nhìn của ta sao?”
“A?” Sau khi Khương Minh Nguyệt kịp phản ứng, nàng lại cúi đầu xuống.
Nhìn thấy nàng vô thức siết chặt khăn tay, tâm tình Tạ Uyên vô cùng tốt, khóe môi hơi nhếch lên, không tiếp tục hỏi tới vấn đề này nữa, miễn cho nàng thẹn quá hóa giận, sau này gặp hắn lại tránh.
“Ta xin lỗi ngươi vì lời nói trước đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây