Thẩm Kiều Nương từ từ nhắm hai mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Thẩm Kiều Nương mở hai mắt, lau nước nơi khóe mắt, nhìn Khương Minh Hoằng nói: “Xin lỗi, đa tạ mọi người!”
Khương Minh Hoằng nhẹ lắc đầu, dịu giọng nói: “Nương ta chỉ có một muội muội là người, bọn ta chỉ có một tiểu di là người, bất kể ra sao bọn ta đều không thể nhìn người đi chết được.”
…
Hôm nay Khương Minh Hoằng nói chuyện với Thẩm Kiều Nương hơn một giờ đồng hồ, lúc tiễn bà ấy rời khỏi trà lâu, cậu dịu giọng nói: “Tiểu di, phiền người chuyển vài câu lời của ta đến Trần đại nhân.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây