“Vì để tìm được đất sét tiện cho việc nung đồ gốm sứ, cha ta mua rất nhiều núi, đảo, trên những núi ấy cha ta phát hiện được hai mỏ sắt, mà ngay lập tức đem tin tức này báo lên triều đình, muốn đem quặng sắt này hiến cho triều đình mà không cần báo đáp. Nhưng cuối cùng triều đình lại không nhận được tin tức báo lên của cha ta, mà hai mỏ sắt kia cuối cùng rơi vào tay Trương Trọng Nhạc.”
Thẩm Kiều Nương có chút khó hiểu, hỏi: “Trần Trọng Nhạc là?”
“Tôn Lương thường hay qua lại với Trần đại nhân chính là tâm phúc của ông ta, ông ta là Đại Tướng quân thân phong chính Tam phẩm của triều đình, đồng thời cũng là nhạc phụ của Đại hoàng tử.”
Thẩm Kiều Nương nghe xong nắm chặt ly trà trong tay, đã là Đại Tướng quân, trong tay nhất định có binh quyền, mà ông ta lại tham ô hai mỏ sắt, vị Đại Tướng quân này, ông ta định làm gì?
“Cha nương sợ rằng Trương Trọng Nhạc sẽ giết người diệt khẩu, trong đêm đưa ta và tỷ tỷ ra khỏi thành, bọn ta vốn dĩ dự định đến kinh thành nhờ cậy phu nhân. Nhưng thân thể ta thật đáng thất vọng, sau khi vào Uyển Bình thì lâm bệnh một trận nặng, tỷ tỷ vì để chăm sóc ta, tạm thời ở lại Uyển Bình. Đợi ta khỏi bệnh, lúc muốn truyền tin cho phu nhân, lại đột nhiên biết được Tôn Lương đã từng tìm qua các người, hơn nữa các người vẫn luôn nằm trong tầm giám sát của hắn ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây