Khương Minh Nguyệt nắm bàn tay lớn của nam nhân, vừa khóc vừa cười nói: “Không phải đâu, không phải đâu.”
Đợi tâm trạng nàng ổn định lại một chút, đem bàn tay lớn của nam nhân nhân đặt lên bụng nhỏ của mình, nói: “Tướng công, nó động đậy, động đậy rồi.” Giọng nói khàn khàn mang theo một tia run rẩy và vui mừng.
Tạ Uyên thoáng khó hiểu, cái gì gọi là nó động đậy rồi? Nhưng vị trí mà nàng đặt tay hắn lên quả thật là có hơi hơi động đậy một chút.
Tạ Uyên bỗng chốc phản ứng lại được, trước tiên, cả người hắn cứng đờ, một lúc sau, vui mừng nói với thê tử: “Hài tử của chúng ta đang động đậy sao?” Vào giây phút cất lời kia, giọng nói đều là khàn đặc.
Khương Minh Nguyệt gật mạnh đầu, không khống chế được nước mắt mà để cho chúng rơi xuống từng giọt, nàng đây là quá vui nên mới khóc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây