Khương Minh Nguyệt nhét quyển sách vào tay phu quân, dịu dàng nói: “Chàng đọc cho hài tử của chúng ta nghe mấy bài thơ đi! Người già ở quê ta nói, lúc mang thai thường xuyên nói chuyện với hài tử thì sau khi sinh ra, nó sẽ thông minh hơn.”
“Thật sao?”
Khương Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, gật đầu lia lịa.
Tạ Uyên đáp “ừ”, ôm thê tử đứng dậy, cẩn thận đặt nàng lên giường rồi nằm nghiêng bên cạnh nàng, cầm quyển sách lên đọc một cách nghiêm túc.
Trong phòng ngủ của Tề Vịnh Tư, Khương Minh Hoằng thấy hắn ta nhận lấy quần áo mà im lặng hồi lâu nên hỏi: “Có phải huynh không thích không? Nếu không thích thì chúng ta có thể mua bộ khác?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây