Không ngờ rằng hắn ta đã nói nhiều như vậy, ba người không những không hề lay động, mà còn rất có thể đã sinh nghi, chuyện Trần gia giao phó khó làm rồi đây!
Bạch Nhị thấy ba người đi ra khỏi quán trà và bước vào quán cơm gần đó, ánh mắt dừng trên người tên gia đinh vô cùng bình thường kia vài lần, không thể trêu vào được, mạng nhỏ quan trọng hơn, thế là Bạch Nhị xoay người rời đi.
Giữa trưa, Tạ Uyên nắm tay thê tử đi đến Thiên Hương Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành. Khương Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu nền đen chữ vàng, bỗng nhiên dừng bước.
Tạ Uyên thuận theo ánh mắt nàng nhìn lên, thấp giọng hỏi: “Chữ viết này thế nào?”
Khương Minh Nguyệt nhìn chỗ đề tên trên tấm biển, có một chữ “Tống”, lại nghĩ đến đây là tửu lâu lớn nhất kinh thành nên đoán tấm biển này chắc chắn có lai lịch lớn, nàng thu hồi tầm mắt, tinh nghịch chớp chớp mắt với Tạ Uyên, nhỏ giọng hỏi: “Chàng muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây