“Được, ta e là rất muộn mới về, nàng không cần đợi ta, mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Uyên tự mình đưa nàng ra khỏi tiệm thuốc, đỡ nàng lên xe ngựa, dặn dò Chu Bân vài câu rồi nhìn xe ngựa đi khuất, sau đó mới quay người lại nhìn Loan Diệc và nói: “Chúng ta chia nhau ra hành động đi! Ta về thôn mời mấy người đến.”
“Được!”
Hai người chia tay, Loan Diệc dặn dò người bán hàng đóng cửa tiệm rồi vội vàng đi về phía Đông Thị, còn rất nhiều việc cần ông ấy làm, phải tranh thủ thời gian mới được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây