Tạ Uyên hôn nàng, cưng chiều nói: “Vậy ta sẽ không ra ngoài nữa.”
Nghe vậy, Khương Minh Nguyệt cười đến nỗi cong cả mắt.
Hai người tình tứ trong phòng ngủ một lúc, suýt chút nữa thì vượt quá giới hạn, Khương Minh Nguyệt thấy trời sắp tối mới buông Tạ Uyên ra.
“Mau đi đi! Ta đợi chàng về ăn cơm tối.”
“Được!” Tạ Uyên nói xong, hôn nàng một cái rồi mới rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây