Tạ Uyên đưa tay ôm nương tử vào lòng, dịu dàng nói: “Không vội, đệ đệ không ra sớm như vậy đâu.”
Khương Minh Nguyệt “ồ” một tiếng, thật sự không vội nữa, dù sao Tạ Uyên cũng là người từng trải, hắn nói không ra sớm như vậy thì nhất định là không ra sớm.
Xem xong một trang sách, Tạ Uyên tạm thời bỏ sách xuống, nhìn người trong lòng rồi nói: “Lát nữa nàng đừng đến đó, ngoan ngoãn ở nhà đợi chúng ta, được không?”
Khương Minh Nguyệt nghĩ đến chuyện sáng nay về đến nhà, nàng đã nôn rất lâu, nằm trên giường nửa canh giờ mới hồi phục lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Nghe thấy nương tử đồng ý, Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng hỏi: “Đói không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây