Tạ Uyên mỉm cười, hôn lên mắt, mũi, rồi khóe môi cong cong của nàng.
“Chỉ cần là con của chúng ta, ta đều thích.”
“Ta hi vọng lần này là nữ nhi, người ta nói nữ nhi là áo bông nhỏ của cha nương, nếu là nữ nhi thì đặt tên là Tạ Minh Lan, được không?”
Tạ Uyên nghe vậy thì sững người, sau đó cười, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự nuông chiều, hắn dịu dàng véo má mềm mại của nương tử, hôn nàng và nhỏ giọng nói: “Được, cái tên này rất hay.”
Khương Minh Nguyệt cười, cọ cọ vào ngực hắn: “Đến lúc đó, ta sẽ dạy bé con ăn mặc, nữ công gia chánh... chàng dạy bé con đọc sách, đạo lý đối nhân xử thế, được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây