Khương Minh Nguyệt lau miệng, nhìn mấy người họ, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nào, để ta bắt mạch cho nàng.” Tạ Uyên đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, sợ làm nàng giật mình.
Khương Minh Nguyệt thầm nghĩ, ta đâu có bệnh, bắt mạch gì chứ. Lúc này, Bình Quả đột nhiên hỏi: “Phu nhân, kỳ kinh nguyệt của người có phải vẫn chưa đến không?”
Một câu nói của Bình Quả đã đánh thức người trong mộng, Khương Minh Nguyệt bẻ ngón tay tính toán, đột nhiên mở to mắt, đứng phắt dậy, bước nhanh về phía Tạ Uyên.
“Đừng vội, đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!” Tạ Uyên vừa chạy về phía nương tử, vừa nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây