Tạ Uyên nhìn người chuồn mất hút, khẽ nhướng mày, thú vị thật, lần này Loan Diệc không xử lý sạch sẽ dứt khoát mà lại trốn đi?
Hắn ngồi xuống, thấy một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đi vào, bà ấy mặc một bộ váy xanh đơn giản, dung mạo diễm lệ, khí chất bất phàm. Đi gần hơn, Tạ Uyên còn ngửi thấy mùi hương Phật thoang thoảng.
“Chắc hẳn ngài là Tạ cử nhân?”
Tạ Uyên gật đầu: “Không biết cư sĩ là?”
“Ta họ Chu, từ khi còn trẻ đã thủ tiết, lúc đó không muốn tái giá nên xây một miếu nhỏ trong nhà, nên mọi người gọi là Chu cư sĩ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây