Điều Tạ Uyên không có nói là, thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, hắn có thể cảm nhận được, nam nhân tên Trần Phú Quý này thực sự rất khéo đưa đẩy, mà lòng dạ cực sâu.
Minh Nguyệt đơn thuần căn bản cũng không phải là đối thủ của ông ta, nếu như lúc trước tỷ đệ hai người thật sự lên kinh nương nhờ vào ông ta, cuối cùng sợ sẽ trở thành quân cờ trong tay Trần Phú Quý, bị ông ta lừa không còn một thứ gì.
Khương Minh Nguyệt “Ừ” một tiếng, ở trong lòng nam nhân nhẹ nhàng cọ hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Tạ Uyên cúi đầu hôn lên trán thê tử: “Ta chỉ cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn, may mắn lúc trước hai người định cư ở Uyển Bình.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy lại ôm lấy trượng phu của mình, nghĩ thầm kiếp trước nếu như không phải đệ đệ đã trải qua một bài học đẫm máu, thấy rõ thái độ làm người của Trần Phú Quý, kiếp này bọn họ cũng không có khả năng định cư ở Uyển Bình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây