Bởi vì khoảng cách tới phủ Ngũ hoàng tử đã rất gần, lần này hai người không ngồi xe, Khương Minh Nguyệt theo sự dẫn dắt của nam nhân đi đến cửa sau phủ Ngũ hoàng tử, bấy giờ mới thấy ở đây mười phần náo nhiệt, đều ôm mục đích giống bọn họ đến thăm người thân.
Nhìn đa số là mấy nữ nhân lớn tuổi ăn mặc như quản sự, còn có một số người ăn mặc cực kỳ bình thường, bọn họ co rúm đứng ở một góc, Khương Minh Nguyệt nghĩ mấy nữ nhi, nhi tử của những người này chắc là hạ nhân làm việc trong phủ Ngũ hoàng tử.
Tạ Uyên đi đến trước cửa, đưa cho nữ nhân lớn tuổi gác cửa một túi tiền, sau khi nhờ bà ta thông báo giúp, xoay người lại, quét mắt nhìn một lượt người ở hai bên, quay lại trước mặt thê tử, nắm lấy tay nàng dịu giọng nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Sau này hắn sẽ để thê tử đường đường chính chính đi vào phủ Ngũ hoàng tử, sẽ không để nàng như hôm nay phải dậy sớm, chịu lạnh mà chen lấn với hạ nhân, chỉ có thể đợi ở cửa sau để gặp tỷ tỷ.
“Hử?” Khương Minh Nguyệt nghi ngờ chớp chớp mắt, câu nói không đầu không đuôi của trượng phu, nàng thật sự vẫn chưa hiểu ý tứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây