Khương Minh Nguyệt cảm giác được gì đó, nghiêng đầu vào hắn cười, sau đó rất nghe lời mà ngoan ngoãn không quậy nữa.
Ánh mắt Tạ Uyên dịu dàng mà hôn lên trán nàng, đến khi nàng buông đũa xuống, hỏi: “No rồi?”
Khương Minh Nguyệt gật đầu.
“Ngày mai về thôn, có phải chúng ta mua chút thịt mang về? Thu hoạch vụ thu chính là lúc vất vả, trong bụng không có chất béo là không được, đều là người trong tộc của chàng, chúng ta giúp được thì giúp, dù sao trong thời gian này chúng ta ăn cũng không ít thứ của người trong tộc.”
Từ khi nàng với Tạ Uyên thành thân, người trong tộc Tạ Thị vẫn thường luôn tặng một ít rau cải nhà trồng, hoa quả, nấm hái trên núi, trứng gà, gà v.v cho bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây