Tạ Uyên biết mình phải ra ngoài, hắn đặt bát xuống, đứng dậy đi ra ngoài, nói với Khương Minh Nguyệt: “Nàng không cần đợi ta, cứ tắm rửa, ăn chút gì đó rồi đi ngủ sớm, ta xong việc thì sẽ về nhà.”
Khương Minh Nguyệt gật đầu, ngửi được mùi rượu trên người hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng uống ít thôi!”
Tạ Uyên nghe vậy mỉm cười: “Được rồi!”
Hắn lại ghé vào tai nàng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không say đâu.”
Khuôn mặt Khương Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng như tôm luộc, hắn say hay không thì liên quan gì đến nàng cơ chứ...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây