Lúc Khương Minh Nguyệt đang thu dọn đồ đạc trên giường, cửa đột nhiên vang lên âm thanh, nàng còn tưởng là Bình Quả cho nên cũng không quay đầu lại mà nói: “Nhanh đến giúp ta thu dọn đống đậu phộng và hạt này đi, chúng cấn ta chết rồi.”
Nghe vậy Tạ Uyên buông đồ ăn trong tay xuống và nhìn thấy Khương Minh Nguyệt đang gom đậu phộng lại, còn quả hạch thì như một ngọn núi nhỏ, thế là hắn nói với giọng ấm áp: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, cho nên ta đã nhào nặn cho nàng như thế này rồi sao?
Khương Minh Nguyệt nghe được giọng nói của nam nhân, sau đó nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn người vừa đi tới trước mặt mình và chớp mắt hỏi: “Sao chàng lại vào rồi? Không phải muốn chiêu đãi khách và kính rượu sao?”
“Ta đến để xem thử nàng, tiện thể mang cho nàng một ít đồ ăn.”
Tạ Uyên sẽ không bao giờ nói với nàng rằng, để nàng một mình ở trong phòng, hắn sẽ rất lo lắng, cho nên hắn rất muốn quay lại ở bên cạnh nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây