Nhìn thấy hai người Tạ Uyên đã bái xong thiên địa rồi,Tố Nương nhìn về phía Thạch Lựu và Dư Hạnh mà nói: “Chúng ta đi thôi!”
“À? Được!”
Khi ba người bước ra ngoài, khóe mắt của Tố Nương chợt thoáng nhìn thấy một bóng người, thế là bà ấy đột nhiên dừng lại, mà quay đầu đến mức cứng cổ để nhìn người đó, sau đó nước mắt trong nháy mắt đã chảy xuống và thân thể của bà ấy bắt đầu run nhẹ.
“Tố thẩm thẩm, người bị sao vậy?”
Tố Nương vội vàng quay đi và lau nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng và nói: “Ta không sao, chúng ta xem thử, chỉ một chút thôi rồi rời đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây