Khương Minh Hoằng tức giận và trợn mắt nhìn Tạ Uyên, bởi vì đây là tỷ tỷ ruột của cậu, là tỷ tỷ ruột đó, hơn nữa cho dù cậu có tự ném mình,cậu cũng không thể ném tỷ tỷ của mình. Huống chi sau khi lập thu,cậu luôn rèn luyện thân thể, cho nên hắn đang coi thường ai vậy!
Khương Minh Hoằng cõng tỷ tỷ ra ngoài, đi từng bước một rất chậm rãi và vững vàng, ngoài ra trong lòng tràn ngập bi thương và không nỡ, nếu có thể cậu thật rất muốn tiếp tục bước đi như thế này, giờ này phút này cuối cùng cậu cũng hiểu ra hàm ý của câu ‘tình chí thật thời bất tín dã tín và nếu trên đời này thật sự có thần tiên, xin hãy phù hộ cho tỷ tỷ của cậu một đời bình an và suôn sẻ.
(Tình chí thật thời bất tín dã tín: là tình cảm chân thành nếu không muốn tin thì cũng phải tin.)
Nhìn chiếc kiệu hoa gần trong gang tấc, Khương Minh Hoằng đã mở miệng, nhưng một lúc sau mới nói được một lời.
“Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải hạnh phúc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây