Thẩm Mặc như bừng tỉnh lại, sau đó thở dài, đáp: “Đúng vậy. Thấm thoát cái, đệ tử nhỏ nhất của ta cũng đã muốn thành thân rồi. Ta vẫn còn nhớ mới ngày đó, năm mười hai tuổi nó làm lễ bái sư, trở thành đệ tử của ta. Thời gian quả thật không buông tha cho một ai.”
Tống Uyển nghe vậy, nắm chặt tay ông ấy hơn: “Cũng biết mình già rồi hả, thế thì đừng chạy bôn ba khắp nơi nữa, ở lại nơi này với ta, được không?”
Thẩm Mặc mỉm cười, không nói gì.
…
Nửa canh giờ sau, Tạ Uyên đã trở lại huyện, hắn mua một ít đồ, rồi đánh xe ngựa trở về Tạ gia thôn. Hắn lấy nến, tiền giấy và đồ cúng đi đến phần mộ của tổ tiên nhà họ Tạ, dọn sạch sẽ phần cỏ dại mọc trên đấy, sau đó bày đồ cúng, thắp nến lên, đốt tiền giấy, xong xuôi mới ngồi xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây