Nàng nắm lấy áo hắn, bĩu môi nhỏ giọng hỏi: “Chàng sẽ luôn đối xử tốt với ta như vậy phải không?”
Tạ Uyên nghe ra vẻ bất an trong giọng nói của nàng, Tạ Uyên đã hiểu lý do khiến nàng một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời, hắn an ủi hôn lên đôi môi mỏng của nàng, gằn từng chữ nói: “Ta sẽ, sẽ vẫn như vậy, Minh Nguyệt, ta hy vọng tương lai khi chúng ta già đi, nàng có thể rất kiêu ngạo nói với mọi người, gả cho ta là chuyện nàng không hối hận nhất đời này.”
Hắn khựng lại một lát rồi hỏi: “Minh Nguyệt, nàng có nguyện cùng ta lúc rảnh rỗi lặng ngắm hoàng hôn, trước bếp cười hỏi cháo đã nóng chưa không?”
Khóe môi Khương Minh Nguyệt không kiềm được nhếch lên, trời ạ! Hóa ra khi nam nhân nói lời tâm tình lại khiến người ta hưng phấn như vậy, nàng như mèo sữa tham lam không biết đủ, nhắm hờ đôi mắt sáng ngời, ngọt ngào nói: “Ta còn muốn nghe!”
Thấy thiếu nữ thích, Tạ Uyên cưng chiều nhìn nàng: “Nguyện cho năm tháng quay đầu lại, cùng với tình sâu sẽ bạc đầu*.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây