Thẩm Băng Tâm nhìn ra nhi tử có chuyện giấu bà, nhưng bọn nhỏ trưởng thành rồi thì đương nhiên cũng sẽ có bí mật, nhi tử không muốn nói thì bà cũng làm như không biết gì, cũng không dò hỏi mà chỉ lấy khăn ra dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nhi tử rồi ôn tồn nói với nhi tử thêm mấy câu.
Biết mẫu tử họ vừa gặp lại nhau chắc chắn sẽ có rất nhiều điều muốn nói, Tạ Uyên chỉ nói mấy câu với Thẩm Băng Tâm rồi rất thức thời mà rời đi.
Chốc lát sau, trong chính đường, Khương Minh Nguyệt rót một chén trà đưa cho mẫu thân, hỏi: “Nương, sao người lại ra khỏi phủ? Cha con có khỏe không?”
Khương Minh Hoằng nghiêng đầu nhìn mẫu thân, ngược lại thì tỷ tỷ đã hỏi ra cái vấn đề mà cậu quan tâm nhất.
Thẩm Băng Tâm bưng chén trà lên, nhìn nhi tử và nhi tử của mình rồi cất tiếng đáp: “Ngoại trừ việc nhớ mong các con thì cha các con vẫn khỏe. Nhận được thư của tiểu di các con, biết các con không đi kinh thành nên ta và cha các con vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ các con sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nửa tháng trước, bọn ta nhận được thư của các con từ tay Mậu thiếu hiệp, biết tin các con đã định cư ở Uyển Bình, sống rất tốt thì trái tim vẫn luôn lo lắng sợ hãi của cha các con mới coi như an tâm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây