Thẩm Băng Tâm ôm lấy nhi tử, cảm nhận được sự khác thường của con nên bà liền nhìn về phía nữ nhi với ý hỏi han.
Mẫu thân và nữ nhi hai người giao lưu ánh mắt với nhau một phen, Khương Minh Nguyệt mới khoát tay với Thạch Lựu, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, sau đó nàng cũng nắm chặt lấy tay Tạ Uyên rồi đi vào phòng bếp.
Thẩm Băng Tâm vừa ôm nhi tử, dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu, vừa khẽ khàng ngâm nga.
Trong phòng bếp, Tạ Uyên ấn thiếu nữ ngồi xuống ghế sau đó đi thấm ướt khăn tay rồi giúp nàng lau đi những vết nước mắt trên mặt.
Một lúc, lại qua thêm một lúc, đến khi lại qua thêm một lúc nữa thì cuối cùng Khương Minh Nguyệt cũng phát hiện ra nam nhân có chỗ bất thường, nàng ngửa đầu lên thấy nam nhân vẫn duy trì vẻ mặt như thường ngày, nàng liền vươn tay ôm lấy eo hắn, nũng nịu với giọng điệu mềm nhũn: “Tạ đại ca, chàng đừng không vui có được không, trong tình huống này, cho dù có thế nào đi nữa thì ta cũng không đành lòng vứt bỏ đệ đệ và chàng để chạy thoát thân một mình được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây