Tạ Uyên có phần khiếp sợ, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã kịp thời trấn tĩnh lại, đại não nhanh chóng hoạt động hết công suất.
Nương? Khương Minh Hoằng vốn chuẩn bị kêu cứu lúc này lại ngẩn người ra, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt vượt qua tường viện nhìn về phía bóng người trên cây.
Khương Minh Nguyệt có được tự do liền lập tức chạy đến chỗ Thẩm Băng Tâm.
“Nương!”
Thẩm Băng Tâm nhảy lên một cái rồi rơi xuống đất, vẻ mặt bà từ ái vươn tay ôm nữ nhi vào lòng, vừa ôm còn vừa xoa xoa sau gáy nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây