Khương Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn khuôn mặt khiến cho người ta thập phần kinh diễm kia nói: “Ta bây giờ mới biết, người chân chính thích ta, cho dù ta có như thế nào, chàng ấy đều sẽ thích, ở trước mặt chàng ấy, ta chỉ cần làm chính mình là được, Tạ đại ca, gặp được chàng, quả thật là may mắn của đời ta.
Tạ Uyên cầm tay nàng dịu dàng nói: “Gặp được nàng cũng là may mắn của đời ta, hy vọng chúng ta sẽ nắm tay nhau suốt quãng đời còn lại, sớm chiều có nhau, thâm tình không phụ.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy nở nụ cười, nhìn người đọc sách biết nói chuyện.
Sau khi ra khỏi thành, trên đường đột nhiên ít người hơn, có thể nhìn thấy những cánh đồng, Khương Minh Nguyệt trở nên thích thú, hắng giọng và hát một bài hát quê hương.
Đó là một ca khúc ca ngợi tình yêu, giai điệu du dương, Tạ Uyên chỉ cảm thấy trong đau khổ triền miên lại mang theo tràn trề sức sống, hắn cũng không biết Khương Minh Nguyệt lại có giọng hát dễ nghe như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây