Khương Minh Nguyệt cầm lấy bàn tay của nam nhân khẽ lắc lắc, giọng nói mềm mại thốt ra.
“Tạ đại ca!”
Dường như hắn hơi không chống cự nổi, lồng ngực Tạ Uyên phập phồng kịch liệt một chút, cuối cùng lý trí của hắn cũng đã chiến thắng được cảm xúc, hắn dịu dàng nói: “Uống lần này nữa thôi, buổi tối ta sẽ bắt mạch cho nàng, nếu như hoàn toàn khỏi hẳn thì không cần uống nữa.”
“Nhưng đắng lắm, rất đắng!”
Tạ Uyên lấy một viên đường từ trong hà bao ra nói: “Ăn đường xong sẽ không còn đắng nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây