Giọng Tạ Uyên rất nhẹ, nhưng từng chữ lại đập rầm rầm vào trái tim Khương Minh Nguyệt. Nàng chỉ khẽ “Ừ”, sau đó kéo bàn tay to của nam nhân, nói: “Biết rồi, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Uyên mới hơi thả lỏng, hắn lại ôm nàng vào lòng.
“Được rồi.”
Tạ Uyên đứng dậy, đưa nàng đến cổng nhà: “Lát nữa cùng ăn cơm nha.”
Khương Minh Nguyệt gật đầu, sau đó mở cổng đi vào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng lại quay đầu nhìn nam nhân đứng ngoài cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây