Khương Văn, Thẩm Băng Tâm lập tức lên giường.
Mao Tử Tuấn lắc mình trốn trong bóng tối ngừng thở, cậu ta nhìn thấy có người đứng lặng lẽ trước cửa sổ hồi lâu mới rời đi.
Sau một nén nhang, xác định người nọ đã đi xa, Mao Tử Tuấn khẽ nói: “Người đi rồi.”
Khương Văn biết rằng bên ngoài toàn là tai mắt, thời gian cấp bách, ông gấp gáp hỏi: “Không biết nên gọi thiếu hiệp như thế nào? Ngươi gặp nhi tử và nhi nữ của ta ở đâu?”
“Ta là người của Mậu gia gọi là Mao Tử Tuấn, trước đó vài ngày ta đến kinh đô du ngoạn, bị người ta ám toán trọng thương, chạy trốn tới Uyển Bình,. Là nhi tử của các ngươi Khương Minh Hoằng đã cứu ta, sau khi biết thân phận của ta, hắn cố ý nhờ ta đưa cho các ngươi một phong thư.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây