Khương Minh Nguyệt nắm ngược lấy tay cậu ôn hòa nói: “Ta biết, đệ đệ ta thông minh như vậy, kiếm tiền với đệ mà nói như là lược bí thượng trảo chưng bánh bao —— dễ như trở bàn tay.”
Nàng khen đệ đệ một câu trước, lúc này mới nói tiếp: “Chỉ là tương lai đệ phải nhập sĩ, không thể thêm việc thương nhân, sẽ bị người khác lên án bị người đọc sách xa lánh.”
“A tỷ yên tâm, lòng ta hiểu rõ.”
Hiện tại trong tay cậu không người để dùng, chuyện gì cũng đều không làm được, những tình huống này rất nhanh là có thể giải quyết, đến lúc đó cậu có thể đại thi quyền cước.
“Chuyện mở chi nhánh, a tỷ là nghĩ như thế nào?” Khương Minh Hoằng thay tỷ tỷ múc một chén cháo hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây